XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

Trang_41

Chương 59

Lục Chương Viễn rất thích sách, trang giấy hơi vàng có mùi gỗ, vừa sờ lên có chút thô, cầm trong tay thấy nặng, cảm giác chân thật, trước kia Lục Xuyên đưa cho ông cái IPAD có Kindle, lúc đó ông thử dùng chút, nhưng lại thấy không quen, liền bỏ xó.

Học sử dụng cái mới không khó, từ trong lòng hoàn toàn tiếp nhận, lại là một chuyện khác

Lục Tống Thụy từ chỗ con trai rời đi, lúc về nhà, Lục Chương Viễn đang ở trong phòng đọc sách, ông hiếm khi xem tivi, chỉ khi im lặng đọc sách, mới có thể chìm đắm trong suy nghĩ.

Khoảng 15 phút sau, Lục Tống Thụy bưng sủi cảo đã nấu xòn cùng ít dấm chua dùng chung với sủi cảm, mang đến thư phòng Lục Chương Viễn: “Bữa khuya đêm nay.”

Lục Chương Viễn vốn không đói bụng, nhưng ngửi thấy mùa vị axit axetic đã lâu trước đây, liền đặt cuốn sách trong tay xuống, gắp một cái sủi cảo lên chấm với dấm chua, đưa vào miệng, tinh tế nhấm nháp: “Ừm, vẫn là hương vị ban đầu.”

Lục Tống Thụy nghe thấy đứng ở bên cạnh ông, mỉm cười: “Ăn ngon là tốt rồi.”

Một khay nhỏ sủi cảo, giải quyết trong 1 phút. Lục Chương Viễn ăn xong, đặt đũa xuống: “Sao hôm nay lại gói sủi cảo?” Ông công tác bận rộn, buổi tối thường xuyên không trở về ăn cơm, bà sau nay thế nào cũng không làm nữa, chỉ có ngày lễ ngày tết mới lộ tay nghề.

Lục Tống Thụy đứng ở sau ông, giúp mát xa ông, thả lỏng bả vai: “Anh quên à, hôm nay em đến chỗ ở Xuyên Nhi.”

Lục Chương Viễn thế mới nhớ đến chuyện này.

“Sủi cảo này là ba người bọn em bao, em mang ít trở về, nếu anh muốn ăn, trong tủ lạnh còn ít.” Lục Tống Thụy vừa xoa bóp vai ông, chậm rãi nói: “Đứa nhỏ Kim Hạ kia, trừ bỏ bối cảnh hơi kém, còn lại không có gì để soi mói, anh khi nào rảnh, cũng đi gặp nó đi.”

Lục Chương Viễn trầm mặc không nói. Lần trước sau khi nói điều kiện cho cô bé đó, liền đá chìm đáy biển, im lặng không tiếng vọng, cho nên cô ta hoặc thật sự không vì tiền, hoặc là dã tâm quá lớn: “Hôm nay em đi dự Hồng Môn Yến, trở về mệt không?”

Lục Tống Thụy nghe vậy vỗ vào lưng ông một chút: “Anh nói linh tinh cái gì đấy. Tính tình Xuyên Nhi không phải anh không biết rõ, nếu anh cứng rắn muốn chia rẽ bọn nó, vậy anh cũng phải có bản lãnh làm cho nó đồng ý cưới cô gái khác, bằng không cháu nhà họ Lục từ đâu đến đây?”

Lục Chương Viễn xoa xoa mi tâm: “Nếu không phải lần trước con gái Lâm Trạch Bình gây nên thị phi lớn như vậy, hôn nhân này đã sớm có kết quả, đến bây giờ không chừng ngay cả cháu cũng ôm trước ngực.”

“Lần trước là lần trước, bây giờ là bây giờ. Xuyên Nhi còn thật lòng với cô bé kia, anh thật sự muốn ép nó, em cũng không dám nghĩ đến kết quả.”

“Thật lòng?” Lục Chương Viễn bật cười: “Bọn nó mới cùng một chỗ bao lâu, có thể có bao nhiêu thật lòng? Lại nói hôn nhân đại sự, phải nghe theo lời cha mẹ, nó sao có thể không nghe ý kiến chúng ta?”

“Việc này nếu là 10 năm trước, em chắc chắn cũng không phản đối, dù sao thằng bé còn trẻ, tương lai còn rất nhiều cơ hội.” Lục Tống Thụy than nhẹ: “Nhưng bây giờ không giống vậy, Xuyên Nhi không còn nhỏ, nhiều năm thế này, chắc chắn cũng kết giao với vài cô gái, lại chọn cô bé này, chắc chắn có lý do của nó.”

Lục Chương Viễn không nói gì, Lục Tống Thụy nghe vậy vỗ vỗ bờ vai của ông: “Ông Lục, hôm nay em cũng cho anh biết thái độ, việc này em ủng hộ Xuyên Nhi, cuối tuần em mời bọn nó lại đây ăn cơm, anh đừng có như lần trước làm bộ có việc không gặp đấy.” Nói xong không đợi ông phản đối, liền bưng chén đĩa trên bàn làm việc, đi ra cửa.

Lúc này Lục Chương Viễn xem sách cũng không vào, con mình cùng bạn gái đoàn kết một lòng một dạ, ngược lại vợ mình, bây giờ mâu thuẫn với ông. Tục ngữ nói vợ chồng đồng lòng, tác biển đông cũng cạn, ông một mình chuyến đấu hăng hái như vậy, hình như có chút nguy hiểm a.

-

Lục Xuyên ngoài ý muốn nhận được điện thoại từ cậu, hỏi chuyện Kim Hạ. Bình thường anh rất ít nghe ý kiến người trong nhà, chỉ có mình cậu khuyên bảo còn có vẻ có thể nhận, cho nên nháy mắt nhìn đến điện thoại báo, anh liền hiểu được, đây là viện binh của ba anh.

Anh kiên quyết bộc lộ thái độ của mình với cậu, cuối cùng còn bổ sung một câu: “Mẹ con cũng ủng hộ chúng con, bà còn chờ ôm cháu mà.”

Cậu nhất thời liền không có lời nào để nói, em ruột của mình cũng ủng hộ, ông làm anh trai, đứng giữa em gái cùng em rễ, không thể nghi ngờ, phải lựa chọn em gái.

Sau đó Lục Xuyên lại sai Trầm Dục đến nhà mình, Lục Tống Thụy thấy tất nhiên hỏi cô gái anh ta đang theo đuổi, kết quả vừa nghe, cũng là con gái của gia đình bình thường, nhất thời càng kiên định, còn hối thúc Lục Chương Viễn: “Ông Lục anh xem, ông Trầm người ta còn không phản đối nha, chỉ có ông là lắm điều thôi.”

Lục Chương Viễn nhất thời tức không có chỗ xả. Con mình không không nghe, vợ cũng phản chiến, cậu cả cũng vô dụng, cô bé Kim Hạ kia lợi dụng cũng không thành, định đe dọa sao, mình đường đường là một tư lệnh quân khu, đi đe dọa một cô bé mới hơn 20 tuổi, chuyện này ông thật sự không làm được.

Ông cảm thấy không có kế nào dùng được, chỉ có thể tiếp tục cố chấp phản đối, bữa ăn cuối tuần, dưới sức ép của vợ, ông xuất hiện ở bàn cơm, Lục Tống Thụy đối với chuyện này cảm thấy thập phần vui sướng, bảo dì Trương chụp cho bọn họ một bức ảnh, Lục Chương Viễn ngồi chủ vị, ba người còn lại đứng xung quanh bên cạnh ông, rất có cảm giác gia đình, nếu không nhìn sắc mặt của Lục Chương Viễn.

Chụp ảnh xong, cầm điện thoại chia sẽ qua bluetooth, ba người cất điện thoại, sau đó bắt đầu ăn cơm. Lục Chương Viễn mặt lạnh, chậm chạp không động đũa, bọn Kim Hạ thấy thế, cũng không dám động, liền im lặng ngồi, Lục Tống Thụy thấy vậy nhìn không được, gắp một đũa thức ăn vào bát ông, mời: “Đừng thất thần nữa, ăn cơm, ăn cơm.”

Kim Hạ nháy mắt với Lục Xuyên, Lục Xuyên hiểu ý cũng gắp một đũa thức ăn vào bát ba anh: “Ba, ăn cơm.”

Lục Chương Viễn liếc mắt ba người một cái, lúc này mới cầm đũa, Kim Hạ mới nhẹ nhàng thở ra, xem ra ba Lục cũng không phải là núi băng không thể hòa tan, chỉ cần kiên trì bền bỉ, nhất định có thể khiến ông chấp nhận cô.

Trong bữa cơm ba người bọn họ trò chuyện vui vẻ, Lục Chương Viễn không nói một lời, rất nhanh cơm nước xong, để lại bát đũa im lặng rời đi, Lục Xuyên cầm tay Kim Hạ, an ủi: “Ba anh là như vậy đấy, đừng để trong lòng.”

Kim Hạ cười lắc đầu: “Không sao, em hiểu mà.”

Ăn cơm xong, dì Trương thu dọn bát đũa đi vào phòng bếp rửa, Lục Tống Thụy cầm vài cuộn len đi ra, đưa cho Kim Hạ: “Nhìn xem thích màu nào.”

Kim Hạ không rõ nên: “Dì, dì đây là muốn?”

Lục Tống Thụy vẻ mặt sao lại không biết nên nói: “Đây là len cừu, đan áo lồng mềm mại ấm áp, trẻ nhỏ mặc rất tốt.” Một khi bà ra quyết định chấp nhận con dâu tương lai này, rất nhiều ảo tưởng gác lại điên cuồng dâng lên, ví dụ, vì cục cưng đan áo lông, quần lông, mũ quả dứa, tất nhỏ…

Kim Hạ cảm thấy thẹn thùng, bọn họ còn chưa có kết hôn, chuyện sinh con hình như còn sớm, Lục Xuyên đi qua ôm chặt cô, nhìn xem cuộn len trên tay bà: “Chọn màu trung tính á, như vậy cho dù sinh con trai hay con gái đều có thể mặc.”

Kim Hạ a lên: “Vậy màu trắng đi.”

Lục Tống Thụy nghe vậy cười cầm cuộn len màu trắng: “Dù sao mẹ ở nhà nhàn rỗi cũng không có việc gì, đan áo lông để giết thời gian.”

“Cảm ơn mẹ.” Lục Xuyên nắm tay Kim Hạ: “Em ở chỗ này tiếp mẹ, anh đi gặp ba.”

Kim Hạ giữ chặt anh: “Em đi cùng anh.”

“Không cần. Anh đi nói chuyện với ông.”

Trong thư phòng, Lục Chương Viễn giống con sư tử bị nhốt, nôn nóng đi qua đi lại, Lục Xuyên đẩy cửa tiến vào, ông lập tức dừng bước, hai tay đưa ra sau lưng: “Chuyện gì?”

“Ba, chúng ta nói chuyện đi.” Qua nhiều năm như vậy, lần đầu tiên Lục Xuyên hạ quyết tâm, muốn bình tĩnh hòa nhã nói chuyện với ba anh.

“Nói chuyện gì? Chuyện bạn gái con?” Lục Chương Viễn đi đến trước bàn làm việc ngồi xuống: “Không có gì hay để bàn, ba không đồng ý.”

“Ba, ba có thể không đồng ý, nhưng ba phải đưa ra lý do, lý do người ta có thể phục.”

Lục Chương Viễn im lặng một lát: “Muốn làm chính trị cần quan hệ, đám cưới là thủ đoạn củng cố quan hệ tốt nhất, bằng không con cho là vì sao hoàng đế cổ đại thích phái công chúa thành hôn?”

“Điểm đó con hiểu được.” Lục Xuyên nhìn ba anh, ánh mắt kiên định: “Là chính con nguyện ý buông tha.”

Lục Chương Viễn nhíu mày: “Con ở chung với cô ta bao lâu, liền vì cô ta mà buông tha lợi ích chính mình? Mười năm qua, con vẫn không có chút tiến bộ, vẫn võ đoán như vậy.”

Bị chê võ đoán, Lục Xuyên trở nên có chút nóng nảy, tính bình tĩnh hòa nhã, cùng có thể làm được, là hai chuyện khác nhau: “Con cho rằng cô ấy đáng giá, cho nên cam tâm tình nguyện, đổi lại là ba, ba sẽ vì cái này mà buông tha mẹ con?”

Lục Chương Viễn vỗ bàn: “Cô ta sao có thể so với mẹ con?! Mẹ con với ba có tình cảm vài chục năm, các con được bao lâu?!”

“Thời gian không phải là vấn đề, con cho rằng là cô ấy, thế là đủ rồi. Trừ cô ấy, con sẽ không chọn cô gái khác để kết hồn.”

Lục Chương Viễn lắc đầu: “Sao con vẫn không nhìn ra? Với điều kiện của con, hoàn toàn có thể tìm được người rất tốt, vừa mới bắt đầu không có tình cảm đừng lo, ba với mẹ con khi kết hôn, trước khi xốc lên khăn voan chưa từng gặp mặt qua, cũng khập khiễng đi qua nhiều năm như vậy.”

“Ba, bây giờ là thời đại nào rồi?! Các người khi đó đánh giặc vẫn là gạo cùng súng trường, bây giờ là vũ trang đầy đủ hải không lục, ba không thể yêu cầu con còn yêu đương giống như trước đây, ba cái này gọi là lựa chọn mang tính thoái hóa!”

Lục Chương Viễn cứng họng: “Được! Ba không cần nói quá khứ yêu cầu con, mà nói hiện tại, hiện tại người ta yêu đương không nói điều kiện, đúng không? Không cầu xin đối phương phòng ở , nhà xe?”

“Đó là điều kiện phụ nữ mới yêu cầu, con là đàn ông, chẳng lẽ còn muốn phụ nữ có tiền địa vị, cung cấp cuộc sống bảo đảm cho con?”

“Ba đây là nghĩ cho tương lai của con!”

“Tương lai của con tự con hiểu được, không cần ba quan tâm!”

Thanh âm hai người tranh chấp càng lúc càng lớn, từ có lý có căn cứ biến thành cãi nhau vô nghĩa, Lục Chương Viễn ở quân khu quen phát biểu răn dạy, giọng vốn to, lực thấu màng nhĩ, khiến Lục Tống Thụy cùng Kim Hạ ở phòng khách dưới lầu đều nghe thấy được, đồng loạt chạy lên lầu khuyên ngăn, Kim Hạ giữ chặt Lục Xuyên đỏ mắt, Lục Tống Thụy chế trụ Lục Chương Viễn đỏ mặt tía tai: “Được lắm ông Lục ầm ĩ cái gì, ông không thể nhường nhịn con một chút sao?”

“Anh nhường nó?! Đứa con bất hiếu này!” Lục Chương Viễn ném một cái chén ra ngoài, vỡ nát bên chân Lục Xuyên: “Coi như tôi không sinh ra đứa con trai này!”

Lục Xuyên cố chấp đứng im, sắc mặt âm lãnh, Kim Hạ ôm chặt cánh tay anh, tim nhảy lên đến cổ họng, cô biết Lục Chương Viễn phản đối, nhưng cô không ngờ tới ông ấy lại phản đối kịch liệt như vậy.

Nhất thời không khí ngưng trọng, giống như dây cung bị kéo căng hết cỡ, tùy thời có thể căng đứt.

Lục Tống Thụy thấy thế, con ngươi xoay chuyển, lập tức che ngực, chậm rãi ngồi xuống.

Thấy Lục Tống Thụy ngồi trên mặt đất, ôm ngực, Lục Chương Viễn nhất thời hoảng hốt, lập tức tiến tới đỡ lấy bà: “Em làm sao vậy?”

Lục Xuyên cùng Kim Hạ cũng vây quanh lại, Lục Tống Thụy chau mày, mệt mỏi mở miệng: “Ngực em khó chịu.”

Lục Chương Viễn rất nhanh đỡ bà dậy: “Anh mang em trở về giường nằm, nếu còn khó chịu, thì đi bệnh viện kiểm tra.”

Lục Tống Thụy dựa vào bả vai anh gật đầu, không dấu vết cho Lục Xuyên một ánh mắt, ý bảo anh là giả bệnh, không cần lo lắng, Lục Xuyên hiểu ý khóe môi cong lên, kéo Kim Hạ đi sau hai người, thấy cô lo lắng, liền bám vào bên tai cô nói: “Mẹ anh đang giả bệnh đấy.”

Kim Hạ kinh ngạc nhiên về phía mẹ Lục, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, cười khẽ lắc đầu, cô thật sự nghĩ mẹ Lục tức đến bị bệnh, nếu như vậy, lỗi của mình sẽ lớn lắm.

Lục Chương Viễn dìu vợ đến nằm trên giường, thân thiết: “có cảm thấy khỏe hơn hay không?”

Lục Tống Thụy giả vờ xoa xoa ngực mình mấy vòng, sắc mặt không tốt: “Ông Lục, về sau anh đừng cãi nhau với con trai nữa được không? Em vừa thấy hai người cãi nhau, hô hấp sẽ không ổn, ngực cũng đau.”

Lục Chương Viễn cương mặt, một lúc lâu sau không tình nguyện gật đầu, người ta nói phụ nữ sau khi có con, địa vị của chồng sẽ không lớn bằng trước, lời này ông dùng cả đời nghiệm chứng, quả nhiên không sai, cán cân tình cảm này nghiêng cũng quá thiếu nguyên tắc, cãi nhau rõ ràng là chuyện của hai người, vì sao chỉ oán một mình ông?

Lục Tống Thụy nghe vậy mới nhìn về phía Lục Xuyên: “Xuyên Nhi, mẹ không sao, con và Tiểu Hạ về trước đi, đừng ở lại quá muộn, trên đường không an toàn đâu.”

Lục Xuyên biết mẹ cố ý để bọn họ đi, để nói chuyện rõ ràng với ba, liền hơi gật đầu: “Vậy mẹ nghỉ ngơi cho khỏe, chúng con đi trước.”

Kim Hạ cũng gật đầu với bọn họ: “Bác trai và dì hẹn gặp lại.”

Đợi hai người đi ra khỏi phòng ngủ, Lục Tống Thụy mới nói với Lục Chương Viễn: “Về sau nếu anh còn phản đối hôn sự của con, bộ xương già này sẽ bị anh làm tức chết không thể sống.”

Lục Chương Viễn nhướng mi: “Em không lo lắng anh bị con làm cho tức chết?”

Lục Tống Thụy nghe vậy tức giận xoay người, không nhìn ông nữa: “Vậy chúng ta làm thêm nhiều lần nữa, xem là con làm anh tức chết trước, hay anh làm em tức chết trước.” Nói xong trong mắt bà liền có nước: “Em cũng mua len cừu rồi muốn đan áo len…”

Lục Chương Viễn nghe được nghẹn ngào trong giọng nói của vợ, không khỏi lâm vào trầm mặc, lúc này ông mới nhận ra được vợ mình cô đơn lâu lắm, mới có thể vội vàng muốn có cháu như vậy.

Xoa xoa mi tâm, ông rốt cuộc mệt mỏi nói: “Chuyện này, em để anh suy nghĩ một chút.”

-

Không lâu sau, thủ đô nảy sinh một vụ án lớn đen tối, gây hại đến phần lớn quan viên, liên lụy sâu, độ nghiêm trọng nhất thời không đo lường được.

Lục Chương Viễn hiểu được, nhiệm kỳ mới năm sau, bây giờ đang tẩy trừ thế lực, để lót đường cho giới lãnh đạo tiếp theo, thủ đô này, mặt ngoài gió êm sóng lặng, thật ra sóng to gió lớn, nguy hiểm khác thường.

Đối tượng nhà họ Lục từng đám hỏi thị trưởng Lâm Trạch Bình ở trong trận đấu ngầm này bị thanh tra mời đi hỗ trợ điều tra, chuyện này khiến Lục Chương Viễn cảnh giác. Cho dù trong công việc hai nhà cũng không có lui tới, đám cưới cũng không có kết quả, nhưng lúc ấy chỉ nói là Lâm Tịch đột nhiên mắc bệnh hiểm nghèo, hôn lễ hoãn lại, vẫn chưa nói hủy bỏ, chuyện này ở trong mắt người ngoài, còn có không gian rất lớn để suy đoán, nói không chừng hai nhà Lục - Lâm, trước đây quan hệ không phải là ít.

Chuyện này cũng không ổn.

Lục Xuyên cũng biết tin tức Lâm Trạch Bình bị mời đi hỗ trợ điều tra, nói là hỗ trợ, căn bản vốn không có khả năng trở ra. May mà lần này thanh trừ chưa lan đến gần anh, ngược lại mở một cửa sổ rất tốt cho anh, trên sự nghiệp có thể thay đổi quan hệ một lần nữa, trong cuộc sống, anh chiếm được một cơ hội không thể tốt hơn, bởi vậy, anh thương lượng với mẹ một chút, cuối tuần lại tổ chức bữa ăn gia đình.

Lần này không cần thê tử ân cần dạy bảo, Lục Chương Viễn tự giác ở lại nhà, lúc hai người Lục Xuyên đến, ông ngồi ở sofa phòng khách xem tin tức.

Kim Hạ nhớ rõ mỗi lần có bữa cơm gia đình, ba Lục đều đến giờ ăn cơm, bị mẹ Lục ép buộc từ thư phòng xuống, bây giờ ngược lại hiếm khi xuất hiện ở phòng khách, cô thử thăm dò gọi: “Chào bác trai.”

Lục Chương Viễn giương mắt nhìn cô một chút, mặt không chút thay đổi, cằm hơi hơi rụt lui về phía trong một chút, xem như gật cái đầu, vẫn chưa mở miệng.

Kim Hạ lại cảm thấy nhẹ nhàng thở ra, ít nhất ông ấy có đáp lại, Lục Xuyên cũng là người nhìn lá rụng biết mùa thu đến, thấy thế ôm thắt lưng Kim Hạ: “Ngoan, đi vào phòng bếp rót cho ba anh chén trà nóng.”

Kim Hạ hiểu ý, bưng lên chén trà trên bàn trà trước mặt Lục Chương Viễn: “bác trai, cháu giúp bác rót chén trà.”

Tầm mắt Lục Chương Viễn dừng trước tivi, sau một lúc lâu mới từ trong cổ họng ậm ực ra một tiếng trầm thấp: “Ừ.”

Khóe miệng Kim Hạ cong lên một nụ cười, chạy chậm vào phòng bếp, Lục Xuyên ngồi xuống bên người ông, dằng co một lát mới nói: “Ba, lần trước là con không tốt, không nên lớn tiếng với ba, sau này con nhất định sẽ sửa.”

Lục Chương Viễn có chút kinh ngạc quay đầu nhìn anh một lát, thằng bé này chưa bao giờ chịu thua, bây giờ vì một người con gái, ngược lại thẳng thắn cúi đầu trước ông, bất quá lời này nghe vào trong tai, cực kì sung sướng: “Biết sai là được.”

Kim Hạ bưng trà nóng đi ra, hai tay dâng đến trước mặt Lục Chương Viễn, cung cung kính kính: “Bác trai, mời dùng trà.”

Lục Chương Viễn trầm mặc một lát, nhẹ nâng tay tiếp nhận, nhẹ nhấp một ngụm, tiếp theo để lại trên bàn trà, Kim Hạ ngồi xuống bên cạnh Lục Xuyên, hai người đối diện, hiểu ý cười, xem ra thái độ của ba Lục đã có dấu hiệu mềm hóa.

Sau khi ăn cơm xong, Lục Xuyên mời ba anh đến thư phòng nói chuyện, cửa đóng lại, anh liền đi thẳng vào vấn đề: “Ba, con chuẩn bị cầu hôn với Tiểu Hạ, hy vọng có thể nhận được sự ủng hộ của ba.”

Lục Chương Viễn giương mắt, tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung, thăm dò lẫn nhau.

Lục Xuyên hiểu rõ, chuyện anh có thể nghĩ thấu, ba anh chắc chắn cũng có thể nghĩ thấu, bây giờ Lâm Trạch Bình gặp chuyện không may, yêu cầu cấp bách của nhà họ Lục là phải có động tác phân rõ giới hạn với nhà họ Lâm, một hôn lễ không thể nghi ngờ đã thông báo với mọi người, là thủ đoạn có hiệu quả nhất.

Lục Chương Viễn âm thầm cân nhắc, cho dù ông không có hoàn toàn hài lòng với Kim Hạ, nhưng thứ nhất tình thế cấp bách, thứ hai vợ cùng con đều hy vọng cô ta gả vào, cho nên tổng hợp lại suy tính, thỏa hiệp hình như mới là thượng sách.

Một lát sau, ông dời tầm mắt, chậm rãi nói: “Chuyện Lâm Trạch Bình, con hẳn đã nghe nói.”

“Vâng.”

“Ba hy vọng hôn lễ có thể lập tức tiến hành, thiệp mời phải phát nhanh một chút.”

Khóe môi Lục Xuyên hơi cong lên: “Cầu còn không được.”

Hai người hợp lại quyết định danh sách khách mời, chuyện này cho dù bụi bặm phủ đầy rồi, trước mắt hôn lễ không vội, chỉ cần thiếp mời được phát đi, có thể lan truyền tin tức.

Kim Hạ ở phòng khách cùng mẹ Lục học cách đan áo len, ngoài que đan áo len ra, mẹ Lục còn cố ý tìm mua một bộ dụng cụ kim móc Nhật Bản ở trên mạng, khó nén hưng phấn mà bày ra trên bàn trà cho cô nhìn.

Thấy Lục Xuyên cùng ba Lục xuống lầu, hai người phụ nữ đều theo bản năng ngừng thở, quan sát thần sắc của bọn họ, sau khi nhìn thấy hòa hợp êm thấm, mới yên lòng, mẹ Lục nói: “Cha con các người ở trên lầu trò chuyện cái gì vậy, nói chuyện lâu như vậy.”

Lục Xuyên ngồi bên cạnh Kim Hạ, từ phía sau thắt lưng ôm cô, cười nói: “Bé cưng, ba anh đồng ý chuyện chúng ta rồi.”

Kim Hạ kinh ngạc nhìn Lục Chương Viễn, lại nhìn Lục Xuyên, không thể tin được: “Thật sự? Bác trai thật sự đồng ý?”

Lục Xuyên ghé vào bên tai cô nỉ non: “Thật. Đúng rồi, xin hỏi em tính khi nào thăng cấp làm phu nhân Lục?”

Mặt Kim Hạ xấu hổ, liếc mắt khoét anh một cái: “Anh bình tĩnh một chút đi, ba mẹ anh còn ở đây mà.”

Lục Chương Viễn ho nhẹ một tiếng: “Các con trở về chọn ngày trước, chọn khách sạn, in thiệp mời.”

Lục Xuyên kéo tay Kim Hạ lên: “Vâng ạ, chúng con đi trước đây.”

Trở lại Bán Đảo Thành Ban, hai người tắm rửa xong thay áo ngủ, ở trên ban công có đốt nhang muỗi, lười nhác nằm trên sofa nói chuyện phiếm, Kim Hạ hỏi: “Anh nói gì với ba anh, sao ông ấy lại đồng ý nhanh như vậy? Giống như đang thúc giục chúng ta đám cưới.”

“Không có gì, chỉ là ông ấy nghĩ thông suốt.” Lục Xuyên tránh nặng tìm nhẹ, có chút chuyện phức tạp không muốn cho cô biết: “Sao, không muốn gả cho anh?”

Kim Hạ ấp úng: “Không phải vậy, chỉ là, anh còn chưa có hành động gì mà.”

Lục Xuyên nhìn chằm chằm bộ dáng lúng túng của cô có chút muốn cười, từ mặt đất đứng lên, vào phòng bê một đống gì đó cho cô: “Này.”

Kim Hạ cầm lấy nhìn, ba cái văn bản, đều viết tên của cô, còn có mấy tấm chi phiếu: “Đây là?”

“Cho em.” Lục Xuyên xoa xoa đầu cô: “Anh muốn cho em sự bảo đảm tốt nhất.”

Hốc mắt Kim Hạ có chút ướt át: “Cảm ơn, nhưng vừa rồi em nói hành động, không phải chỉ cái này.”

Lục Xuyên đoán chừng hiểu được giả bộ hồ đồ: “Vậy em chỉ cái gì?”

Mặt Kim Hạ cúi thấp, nhỏ giọng nói: “Anh, anh còn chưa có cầu hôn.”

Lục Xuyên cong khóe môi, áp đảo cô ở trên sofa, đưa ra một nụ hôn sâu nhiệt tình kéo dài đúng tiêu chuẩn, mới không nguyện buông cô ra, mắt trêu đùa: “Cầu hôn như vậy, được không?”

Kim Hạ thở hồng hộc đánh bả vai anh: “Anh đáng ghét, em nói thật.”

Lục Xuyên thừa cơ bắt lấy tay trái cô, cầm một cái gì đó lấp lánh đeo vào ngón áp út của cô, ánh mắt ôn nhu có thể chảy ra nước: “Bé yêu, gả cho anh.”

Kim Hạ nhìn chằm chằm nhẫn kim cương lấp lánh trên tay, hình vuông cắt thủ công, 57 mặt phát sáng rạng rỡ, từ nay về sau, là dấu hiệu cô thuộc sở hữu cá nhân của anh.

Văn bản, chi phiếu, đến nhẫn kim cương, người đàn ông này, trước tiên chuẩn bị tốt tất cả cho cô, cô rung động không nói nên lời, trong hốc mắt không ngừng có chất lỏng trào ra, từ khóe mắt chảy xuống, nhập vào sợi tóc, không biết nói gì mới tốt.

Lục Xuyên thấy cô đánh mất phản ứng, không khỏi hôn lên hai mắt đẫm lệ của cô, ôn nhu: “Thật xin lỗi, đây không giống với lời cầu hôn trong tưởng tượng của em, anh cũng nghĩ qua rất nhiều hoàn cảnh.” Anh có chút xấu hổ: “Nhưng đều quá buồn nôn, anh làm không được, em hiểu anh mà.”

Kim Hạ nín khóc mỉm cười, bắt đầu nuốt nước mắt.

Lục Xuyên hỏi lại lần nữa: “Bé à, gả cho anh được không? Anh sẽ đối tốt với em, tin tưởng anh.”

Kim Hạ hít hít cái mũi: “Anh nhẫn cũng đeo cho em rồi, em còn có thể nói không được sao.”

Lục Xuyên cười hôn cô: “Cục cưng, anh yêu em.”

Kim Hạ hôn lại: “Em cũng yêu anh.”

Hơi lạnh gió đêm xuyên qua trong màng đen, hai người hôn nhiệt tình, khó có thể chia lìa, rất nhanh, cô liền cảm thấy phía dưới có vật cứng cứng đâm vào mình, Lục Xuyên sẵn giọng, thanh âm trầm thấp như đàn cello: “Trở về phòng ngủ đi.”

Kim Hạ thẹn thùng gật đầu, Lục Xuyên liền ngồi chỗm hỗm ôm lấy cô, đi nhanh chạy về phòng ngủ, một đêm xuân sắc.


Trang_1
Trang_2
Trang_3
Trang_4
Trang_5
Trang_6
Trang_7
Trang_8
Trang_9
Trang_10
Trang_11
Trang_12
Trang_13
Trang_14
Trang_15
Trang_16
Trang_17
Trang_18
Trang_19
Trang_20
Trang_21
Trang_22
Trang_23
Trang_24
Trang_25
Trang_26
Trang_27
Trang_28
Trang_29
Trang_30
Trang_31
Trang_32
Trang_33
Trang_34
Trang_35
Trang_36
Trang_37
Trang_38
Trang_39
Trang_40
Trang_42
Trang_43
Trang_44 end
Trang Gioi Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .